Xuân nồng tỉnh giấc đã ngày sang, Ríu rít chim kêu khắp chốn vang. Mới biết đêm qua mưa gió lớn, Nhiều chăng lá rụng, mấy hoa tàn? Thái Chi Nguyên tác của Mạnh Hạo Nhiên: Xuân miên bất giác hiểu, Xứ xứ văn đề điểu. Dạ lai phong vũ thanh, Hoa lạc tri đa thiểu?
Lá ngọc cành son chẳng biết sầu, Ngày xuân rũ tóc bước lên lầu. Xa xa nhánh liễu tàn heo hắt, Tiếc đã khuyên ai kiếm tước hầu. Thái Chi Nguyên tác của Vương Xương Linh: Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu, Xuân nhật ngưng trang thướng thuý lâu. Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, Hối giao phu tế mịch phong hầu.
Phù dung khép sắc trước giai nhân Điện ngọc đưa hương phấn tuyệt trần Cánh quạt thu che niềm tủi hận Trăng treo hoài vọng bóng minh quân! Thái Chi Nguyên tác của Vương Xương Linh Phù dung bất cập mỹ nhân trang, Thuỷ điện phong lai châu thuý hương. Khước hận hàm tình yểm thu phiến, Không huyền minh nguyệt đãi quân vương
Tiếng quạ mù sương phủ ánh trăng, Trên sông đóm lửa giấc sầu giăng. Chùa San chuông đổ thành Tô vọng, Thổn thức thuyền đêm khách não lòng! Thái Chi Nguyên tác của Trương Kế: Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên, Giang phong ngư hỏa đối sầu miên. Cô Tô thành ngoại Hàn San tự, Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền.
Hôm qua đỏ thắm dáng đong đưa, Muốn ngắm nhưng trời vội đổ mưa. Luyến tiếc hôm nay tìm lối cũ, Đường đi đã ngập xác hoa đùa! Thái Chi
Xuân đi hoa rụng tơi bời Xuân về hoa nở tươi ngời khắp nơi Chuyện đời chẳng phút ngừng trôi Tóc xanh nay đã bạc vơi mấy hàng Đừng cho xuân tận hoa tànĐêm qua một nhánh mai vàng trước sân.Thái Chi Nguyên tác của Thiền sư Mãn Giác: Xuân khứ bách hoa lạc Xuân đáo bách hoa khai Sự trục nhãn tiền quá Lão tòng đầu thượng laiMạc vị xuân tàn hoa lạc tận Đình tiền tạc dạ nhất chi mai
Mỗi ngày người mỗi thêm già, Mỗi năm vẫn thế xuân là xuân xanh. Chúc vui trong chén rượu lành, Đừng thương tiếc mãi những cành hoa rơi. Thái Chi Nguyên tác của Vương Nhai: Nhật nhật nhân không lão, Niên niên xuân cánh quy. Tương hoan tại tôn tửu, Bất dụng tích hoa phi.