Người đàn bà ngồi bên ngọn nến
vết bầm trên da..màu buồn thời con gái!
chiếc cầu đã gãy, 
đứa bé giật mình co lại
sợ hãi héo úa thơ ngây! 

Người đàn bà lao mình bỏ chạy
sau lưng ráo riết lời nguyền
trên lưng dọc ngang kỷ niệm
dấu đòn roi, kỷ niệm “vợ chồng”
trên vai hai mảnh đời hồng….

Người đàn bà tha phương một bóng
chia tay những lời miệt thị,
thói đời kẻ cả nhỏ nhoi
hư danh hơn nghĩa trầu vôi
nát tan thêm lần..ruồng rẫy!

Người đàn bà tìm hoài không thấy
giấc mộng hão huyền..
miên man xuôi ngược.
say tỉnh trên thuyền mục nát
hồng nhan…xuân đã đi rồi!

Người đàn bà rót vào tai đau nhói…
“Giết người đi..giết người trong mộng đã bội thề..
Giết người đi, giết người như loài bướm đong đưa…”
âm thanh quất vào tim..
âm vang như tiếng nấc..
khuôn mặt đẹp…đóng băng miền vô cảm!

Thái Chi