Mỗi sợi tóc là một dòng máu đỏ
Nuôi tóc tơ dài nên mái tóc thề
Mỗi sợi tóc ngắn dần theo thời thế
Để bây giờ đâu còn nửa tóc mây!

Mỗi sợi tóc là một lần nhớ lại
Ơn Mẹ Cha dưỡng dục lúc còn nôi
Từng ngày trôi từng sợi buông lơi
Từng hoài bão buồn phai theo màu tóc!

Mỗi sợi tóc nối vào đời ô trọc
Đường “thất tình lục dục” đảo điên
Đường hư danh thực ảo bon chen
Đường trần tục một vòng khổ lụy!

Mỗi sợi tóc một lần hoa hé nhụy
Thả lênh đênh xuống những nụ tình
Rơi tan tác bao lần ta phụ rẫy
Nào biết đâu có lúc tóc thôi bay!

Mỗi sợi tóc chia mấy lần ngang trái
Sợi mong manh sanh tử luân hồi
Sợi sang mùa lầm lũi rẻ ngôi
Sợi lặng lẽ kéo hương thầm dấu kín

Mỗi sợi tóc là một miền câm nín
Miền thâm nghiêm sợi trói vô hình
Miền oan khiên sợi bạc phiêu linh
Miền yêu dấu sợi thương còn xanh biếc

Mỗi sợi tóc dài cơn sầu ly biêt
Người xa người tóc cũng biết đau
Mỗi sợi tóc là một vòng buộc tháo
Biết về đâu…ngày tóc xa nhau!

Thái Chi