Có những người chưa gặp mà nghe thân thiết lạ
Những tâm hồn xa sao cảm thấy quá gần 
Những vần thơ thoáng đọc đã bâng khuâng
Những lời lẽ như tiếng lòng ta…buông lặng lẽ!

Có những quen biết chừng như xem rất nhẹ
Chợt một ngày bỗng nhận thấy ta lầm
Đã bao lần lướt qua nhau rất chậm
Mắt hững hờ đánh lạc mất tri âm!

Có những ngôn từ vọng vào tim sâu thẳm
Không phải của mình sao nhìn thấy chính mình
Lời yêu nói bâng quơ mà quen quá
Nổi đau người đâm nhói nổi đau ta!

Có những bài thơ êm đềm như biển cả
Tắm gội ta miền sa mạc từ lâu
Lời tình tự thiết tha niềm yêu dấu
Bỗng không đâu rơi rụng những trái sầu!

Có những thở than thật như cào cấu
Lời thi nhân xuyên thấu thi nhân
Chuyện của người mà tim bất nhẫn
Thương tàn phai chung một tàn phai!

Thái Chi
(Ngày 3 tháng 7 năm 2013)