Em giờ như lá giữa dòng
Ta thành khối đá rêu phong đứng buồn
Em giờ như gió muôn phương
Ta thành cổ thụ bên đường ngẩn ngơ!

Em giờ quên chữ đợi chờ
Ta trong phúc chốc dại khờ hóa điên
Em giờ ngoảnh mặt thản nhiên
Còn ta ôm lấy muộn phiền mà đau!
Em giờ chối bỏ tình nhau
Còn đâu hai chữ ngày sau mà tìm!

Em giờ khép lại hồn nhiên
Tóc mây từng sợi dấu riêng nổi niềm
Em giờ vùng vẫy cánh chim
Lạc loài đêm ấy mắt huyền về đâu!

Thương đời lận đận bể dâu
Thương nhau mấy bận qua cầu vướng chân
Thương hồng nhan bước gian truân
Thương ta cát bụi hồng trần khó qua!

Thái Chi